Người đồ ông đắt kẹt trong thòng thời gian

Thảo luận trong 'HD Player' bắt đầu bởi Vlinhskm1, 25/12/16.

  1. Vlinhskm1

    Vlinhskm1 Member

    Henry Gustav Molaison hay còn gọi là "HM" được coi như bệnh nhân quan yếu nhất trong lịch sử thần kinh học. Trải qua ca giải phẫu vào năm 1953 khiến trí nhớ bị hủy hoại, ông đã giúp con người đạt những bước tiến vượt bậc trên hành trình nghiên trí nhớ.
    ===>>> viêm bao quy đầu chữa ở đâu
    Theo Big Picture Education, Henry mắc chứng động kinh từ nhỏ, nhiều khả năng do chấn thương đầu năm lên 7. Các cơ co giật nhẹ dần chuyển nặng khi bệnh nhân 16 tuổi. 11 năm sau, chàng trẻ trai không thể tiếp làm việc.

    Trước tình hình này, năm 1953, HM được đưa đến Bệnh viện Hartford ở Connecticut nơi bác sĩ phẫu thuật tâm thần William Beecher Scoville công tác. Vị bác sĩ gợi ý người đàn ông nên cắt bỏ một phần não để chấm dứt các cơn động kinh. Quá vô vọng, Henry ưng ý.
    ===>>> chữa viêm bao quy đầu ở đâu
    Ca giải phẫu diễn ra. thầy thuốc Scoville khoan 2 lỗ ở mặt trước họp sọ bệnh nhân. Tiếp đến, một phần não, nửa trước đồi cá ngựa và hầu hết hạch hạnh nhân bị hút ra ngoài. Thực hiện phương pháp đòi hỏi kỹ thuật cao mà không đầy đủ dụng cụ như ảnh chụp chi tiết cùng tri thức sâu rộng về não bộ, Scoville đã không thể lường trước các hậu quả.

    Tỉnh dậy, Henry hết động kinh. Đổi lại, bộ nhớ của người đàn ông bị tổn hại trầm trọng. Trí sáng dạ và khả năng tiếng nói tương đối nguyên lành, bệnh nhân vẫn biết rõ tên mình, lịch sử gia đình cũng như sự kiện thị trường chứng khoán sụp đổ năm 1929. Song ông mắc chứng quên thuận chiều, tức là hoàn toàn mất khả năng hình thành ký ức mới. "Giống như tỉnh dậy từ một giấc mơ. Mỗi ngày đều cô độc", HM biểu thị.
    ===>>> viêm bao quy đầu khám ở đâu
    Henry Molaison năm 1986.
    Henry Molaison năm 1986. (Ảnh: Jenni Ogden).

    Suzanne Corkin, giáo sư thần kinh học tại Viện Công nghệ Massachusetts tham gia theo dõi Henry từ ngày vẫn còn là nghiên cứu sinh. Bà kể rằng cứ mỗi lần ra ngoài, chỉ một phút sau HM lại quên mất họ vừa ngồi với nhau rồi tự giới thiệu như thể hai người không quen không biết. sang trọng 55 năm, Henry không nhớ được bất cứ ai trong nhóm chuyên gia cùng làm việc. hầu hết thời gian ông ở bệnh viện giải đố chữ. Nói cách khác, cho đến cuối đời, HM bị nhốt trong chính thời gian và tâm khảm bản thân.

    tuy thế, dưới góc nhìn cá nhân, Corkin cho rằng chứng quên của Henry cũng đem tới một số ích. Bệnh nhân không bao giờ buồn bã hay thất vọng, hình như đạt đến trạng thái tinh thần mà việc tập thiền hiện tại cố hướng chúng ta tới. ngoại giả, HM không hề biết ba má mình đã từ trần. Trong trường hợp này, mất trí tưởng vừa là một khám xét vừa là một sự đánh tháo.

    Đặc biệt, nếu Henry không gặp tai nạn, giới khoa học chắc hẳn tốn rất nhiều thời gian mới tìm hiểu được cách bộ nhớ vận hành. Ông đã chứng minh quan niệm trí nhớ trải khắp não bộ ngày đó thật sai lầm.

    Năm 1962, tiến sĩ Brenda Milner từ Đại học McGill (Canada) ban bố kết quả của loạt thí điểm tiến hành với Henry sau thời kì gặp gỡ, nghiên cứu theo lời yêu cầu từ bác sĩ Scoville. nổi trội nhất là lần nhà khoa học đề nghị bệnh nhân vẽ đi vẽ lại một đường thẳng giữa hai ngôi sao. HM không nhớ mình đã hoàn thành đề nghị nên cứ vẽ tiếp mỗi khi được phát giấy mới. Cùng với thời gian, ông vẽ ngày càng đẹp. Điều đó chứng tỏ dù không ý thức, Henry vẫn học được các kỹ năng vận động mới bằng cách thực hiện nhiều lần. Loại trí tưởng này, do vậy, phải tách biệt khỏi hệ thống ghi nhớ sự kiện, khuôn mặt, kinh nghiệm và được đặt một nơi nào đó không hề bị ảnh hưởng từ ca mổ năm 1953. Nhờ Henry, Milner đã khám phá ra con người sở hữu nhiều hệ thống trí tưởng nằm tại các vị trí khác nhau trên não. Đây được coi như bước tiến vượt bậc trong ngành khoa học thần kinh.

    Suốt cuộc đời mình, Henry vẫn luôn ủng hộ các công trình khoa học. Ông từng san sẻ rất vui nếu được giúp đỡ người khác, thậm chí sẵn sàng hiến tặng não nhằm phục vụ nghiên cứu. Năm 2008, HM tắt thở ở tuổi 82. Não của ông được gửi tới Đại học California, cắt thành 2.401 lát để lập bản đồ não. Quá trình này kéo dài 53 giờ đồng hồ và được truyền hình trực tiếp trên Internet.

    Nhớ lại bệnh nhân năm xưa, giáo sư Corkin không ngừng cảm phục. "Tôi không nghĩ ai đó sẽ muốn thế chỗ Henry", bà nói. "Ông ấy chịu một số phận thê thảm nhưng đã tận dụng nó tốt nhất có thể. Ông ấy cho thế giới thấy mình vẫn đủ khả năng cống hiến dù bị khuyết thiếu. Câu chuyện về Henry quả tình đầy cảm hứng".

Chia sẻ trang này