Bao lâu rồi tôi chưa ăn cơm cùng cả gia đình?

Thảo luận trong 'Máy móc thiết bị trong ngành công nghiệp' bắt đầu bởi neungaymaiemdi, 1/9/15.

  1. Năm 1998 tôi vác ba-lô lên Hà Nội học đại học. Số phận đưa đẩy cho tôi kiếm được cô vợ đẹp xinh lại là tiểu thư của một thương nhân rượu có tiếng. Nhà vợ tôi giàu lắm, cưới nhau xong bố vợ cấp cho vợ chồng tôi 1 căn nhà 3 tầng 80m2 ngay trung tâm quận Cầu Giấy. Lại được cả vợ tôi nữa chứ, chắc hưởng gien của bố, sinh con xong cô ấy vào Nam ra Bắc phụ giúp bố. Nhà tôi đã giàu lại càng giàu hơn, 2 đứa con một trai một gái thì được mẹ cho đi học đủ thứ nào piano, võ thuật, tiếng Anh.... bây giờ thì ngày học ở trường, về học Tiếng Anh, tối chạy qua lớp bồi dưỡng Toán, Lý, Hóa. Chúng nó ngoan không ăn chơi đàn đúm với bọn tóc xanh tóc đỏ lại học giỏi khiến tôi vui lắm. Bạn bè vẫn bảo tôi tốt số, khờ khờ thế mà vợ đẹp con ngoan nhà lại có điều kiện. Nhưng đâu ai biết..... 8 tiếng 1 ngày trên cơ quan lại là lúc tôi vui nhất. Đã bao lâu rồi tôi chưa được ăn một bữa cơm đoàn viên? Tôi không nhớ nổi nữa
    [​IMG]
    Đã bao lâu tôi chưa được ăn một bữa cơm gia đình


    Vợ tôi cả tuần may ra chỉ về nhà 1 lần khi đi gặp đối tác ở Hà Nội- cô ấy bận lắm, doanh nhân thành đạt mà. Con cái thì chúng nó phải học vì ngày mai, vì tương lai- cả ngày 2 đứa con tôi vác chục ký kiến thức trên vai chạy khắp các trung tâm ở Hà Nội, tối về chỉ kịp chào bố 1 câu trong bữa cơm tối ăn vội rồi lao vào làm bài tập rồi đi ngủ

    Thường thường tôi đặt chân vào nơi mà vẫn được gọi là tổ ấm khi đã 19 giờ. Mở cửa, bật điện, thay bộ quần áo mặc ở nhà rồi đi tắm làm dăm ba chuyện lặt vặt thì cũng gần 20 giờ. Tôi lại chạy vội xuống nhà, gặp mấy chiến hữu trong khu phố rồi cả bọn rủ nhau ra quán vịt đầu phố hay quán cháo lòng bên kia đường lai rai đôi chai bia cùng ít mồi. Nói không phải khoe chứ trong hội nhậu của phố, tôi luôn là thành viên sáng giá nhất vì cứ mười bữa nhậu thì có mặt tôi chín lần, tôi lại sẵn tiền nên anh em nể lắm. Trong hội cũng chẳng ai nghiện rượu nhưng đi ăn một mình thì buồn, mà anh em ngồi với nhau phải có tí men mới dễ nói chuyện . Tàn cuộc khi đồng hồ chỉ 22 giờ, tôi lại lếch thếch đi về tắm qua cái nữa rồi mai còn đi làm.


    Bài viết hay:
    - tư vấn tâm lý tình cảm
    - Vợ bạn


    Tắm xong thì con út cũng về nhà và vội mấy bát cơm để còn kịp lên học bài. Thằng lớn chắc 30 phút nữa mới về, nó đi học bà giáo nào có tiếng lắm qua cầu Long Biên thì phải, vợ tôi bảo chỗ đấy đắt giá nhất Hà Nội. Con út ăn xong thì thằng lớn vừa kịp về nhà , may mà bà giúp việc đã quen nên lúc nào cũng chia cơm làm hai phần nóng hổi. Hai đứa con tôi về lúc nào cũng có cơm canh ngon lành chờ sẵn. Hai đứa chào nhau đôi ba câu rồi lại việc ai nấy làm. Sắp đến đợt thi thành phố rồi thì phải, chúng nó còn phải ôn thi nữa, bận lắm.

    12h00, ngồi nhìn 2 đứa con ngủ say mà tôi chợt thấy buồn. Vợ đẹp con ngoan, nhà cao cửa rộng tôi còn muốn gì ư? Có lẽ sẽ có người sẽ hỏi thế mà tôi dám chắc là nhiều người sẽ bảo tôi là thằng hâm. Nhưng mấy ai biết, nơi mà tôi vẫn gọi là tổ ấm đang ngày càng lạnh đi, càng xa lạ với tôi, thậm chí với hai đứa trẻ đang say giấc ngủ này nữa. Tôi thầm đếm có lẽ trừ tết và sinh nhật của hai đứa con thì thời gian cả gia đình chúng tôi ngồi được với nhau chắc chỉ tính bằng giờ. Đấy là vợ tôi đã cố bỏ nhiều việc để dự sinh nhật hàng năm của hai đứa trẻ, tôi cũng thương cô ấy lắm có mấy khi được nghỉ đâu.

    Rồi 2 năm nữa thằng lớn sẽ lại đi du học, rồi sẽ lại xa cái tổ ấm này, chả biết tết nó có về thăm bố mẹ hay lại ở luôn bên xứ người. 5 năm nữa thì con bé lại đi theo anh nó, khi ấy bà giúp việc cũng sẽ nghỉ. Tôi sợ, sợ khi căn nhà này vắng bóng người, chỉ còn một thân tôi trong căn nhà lạnh lẽo. Đi về một mình, ăn cơm một mình, xem ti-vi một mình, thức dậy một mình. Tôi biết làm sao được, vì tương lai con tôi phải học mà phải học hơn người ta chứ, vì gia đình vợ tôi phải kiếm tiền để lo cho 2 đứa ăn học, lo cho hai vợ chồng khi về già, lo cho bố vợ tôi đã có tuổi không chăm lo được cả cái sự nghiệp to đùng.

    Tôi chợt thấy nhớ quê hương, nhớ mẹ già vẫn đang ở quê cùng gia đình anh trai tôi. Có lẽ tôi sẽ xin nghỉ vài ngày để về quê, để tối tối được ăn bữa cơm gia đình, được cười đùa nói chuyện, được quan tâm nhau. À, có lẽ tôi phải cho cả 2 đứa con tôi về, để chúng nhớ lại.... thế nào là một gia đình thực sự. Tôi cũng sẽ gọi điện cho cả vợ tôi, ước gì cô ấy có thể xin nghỉ một ngày, để chúng tôi ăn trọn vẹn một bữa cơm gia đình.

    Nguồn bài viết:
    http://tuvanlinhtam.com/


    - Tư vấn tâm lý An Bình-​

Chia sẻ trang này